Hồi đó tôi còn nhỏ mỗi trưa chốn nhà qua sông
hẹn đến cây vông đồng, hoa vông đồng đỏ thắm
như máu con tim, hay tặng để cầu duyên
Nói vài lời lẽ cho nhau, viết vào nhật ký mai sau,
Giữ trong lòng một thời hoa bướm đó với cây vông đồng.
Từng nỗi đau giày xéo,lớn lên mỗi người một nơi
tàn giấc mơ trong đời, sao nghiêng mặt che dấu
không nói đôi câu chết lặng bởi vì đâu
nói gì giờ phút chia ly, có người buồn bã ra đi.
Bến giang đầu ngày buồn đêm nhớ bóng dáng ai mong chờ
Phồn hoa quen những ngày rong ruổi
Mang nặng một hình bóng khôn nguôi
Tình yêu đã chớm nở trong đời.
Con bướm bay xa bỏ lại vườn hoa
Từ đó mỗi chiều trên bến sông
Có người đang dõi mong
Vết xưa vẫn còn kỉ niệm khôn lớn
Cho nhớ nhau hơn, biết giận hờn.
Trời tháng ba hạ nóng,bến sông vắng lặng mênh mông
buồn quấn cây vông đồng, tôi nghe lòng chan chứa
như nắng mong mưa, ước về thấy người xưa
áo hồng vừa bước xe hoa, hết rồi tình đã bay xa
hỏi vông đồng mùa hạ không nóng cớ sao mưa trong lòng.