Vàng trước ngõ
trong ngần áo lụa,
Nụ hồng quá
nghe ra ngậm ngùi,
vì vàng phai
xưa từng mấy độ,
rộng nghìn thu
một tà dương ấy
Hồng đi nhé
chân về giữa Ngọ
Đường xanh quá
môi e ngại hồng
Tự trời em
ôi hồng rất lạ,
Đường về xa
trời đất mông lung
Hồng đi nhé, môi cười giữa ngọ,
vàng phai sẽ nhớ em một mùa.
Hồng đi nhé xin hồng với nụ,
vàng phai sẽ cuốn đi mịt mù.
Dòng sông ngắn
cho bờ bến rộng,
vườn trưa vắng
tiếng ru lạc loài,
Một vòng nôi
ru chiều xuống muộn
Một dòng sông
chờ ngày hấp hối.
Chiều ra đứng
bên trời gió lộng,
Hoàng hôn xuống
ô chân mẹ về
Chợ chiều xa
không còn tiếng động
Một bàn chân
rời suối qua khe.