Một lần quay lưng
Trăm nghìn lưu luyến!
Hỏi vì sao ta mãi nhớ tên người
Như đêm này nơi đất lạ mù khơi
Người Bắc Đẩu soi hồn ta lữ khách
Người cao quí như vầng trăng thanh bạch
Ta biết tìm đâu ra những cánh sao vàng
Mà thắp lên rực rỡ trần gian
Điểm tô càn khôn mời Người lên ngự
Thôi chỉ xin làm bụi trần vô vị
Nâng chân người theo từng bước Liên Hoa
Ta phàm phu nhục thể mê mờ
Lấy gì giao phước điển hiến dâng
Người từ Tây Phương
Hay biển Nam thị hiện ?
Cho ta ngỡ ngàng mất cả những cuồng ngông
Của thi nhân trong suốt cuộc lữ mặn nồng