Thức trắng năm canh thương hồng nhan
chôn vùi thân nơi đất khách
Lấy phấn son xua tan lửa binh đem bình yên cho quê nhà
thân một mình nơi xứ xa thương hồng nhan kiếp lưu đày
Vượt ngàn sông nước sóng cuốn cánh chim hải âu tả tơi
nhìn về cố hương mênh mông khói sương phủ vây đường về
Gục đầu danh tướng cố nuốt nước mắt tiễn đưa người đi theo chồng
vì núi sông sông an nguy bao lần một mối tình riêng chôn kín
ngàn đời sử xanh ghi sâu công ơn đời
sau khóc thương cho nàng
Một kiếp hoa phai tàn để núi sông luôn thanh bình
Thức trắng năm canh thương làng quê đang lầm than trong chinh chiến
Đốt nén tâm hương ru hồn ai xin ngủ yên nơi núi rừng