Ai bảo ngày xưa anh yêu mà không chịu nói
Để cho ngày nay ván kia đã đóng thuyền rội
Bây giờ em đã có nơi
Đèo bồng khổ lắm anh ơi
Vì tình yêu nào ai dời đổi
Ai biết ngày xưa, em thương mà anh ngõ ý
Tưởng đâu là bé ngây thơ, nào biết chuyện gì
Bây giờ người đã sang sông
Ông trời sao quá bất công
Để người yêu mình đi lấy chồng
Nếu lúc trước anh đừng thương em
Thì anh đâu có xót xa bao ưu phiền
Thế mới biết yêu là thương đau
Niềm vui chưa đến đã mang hận sầu
Thế mới biết yêu là chua cay
Tình chưa men say, lòng yêu tê tái
Thôi nhé đừng mơ, khi duyên tình kia đã lở
Biết anh còn thương nhưng em đành phải hửng hờ
Ai nào níu được tuổi thơ
Ân tình đã chết trong mơ
Thì người ơi đừng thương, đừng nhớ
Thôi kể từ đây anh quên chuyện xưa ngày ấy
Ước mong thời gian xoá tan được mối tình nầy
Bao ngày, vui buồn đắng cay
Duyên thầm ấp ủ lâu nay
Đã tàn theo mộng ước xum vầy
[Trình bày: Hùng Cường & Mai lệ Huyền]