Thôi còn đâu nữa Sài Gòn qua bao tháng ngày chung đôi.
Nỗi buồn phong kín những mùa thu qua trên cuộc tình tôi.
Theo ngàn mây mãi lang thang xuôi vào tận cuối trời
Tới bên em Sài Gòn lắng động một thời yêu xưa vang bóng
Trên bờ môi ấy có nhạt hương khi ước mộng trôi qua
Trong vòm mắt ấy vẫn buồn khi thu khơi mùa tình xa
Khung trời xưa đó, những phố phường còn lại với người
Những thương yêu giờ chìm lắng rồi, âm thầm mùa thu vẫn trôi...
Sài Gòn hỡi, tình yêu mãi réo gọi trong tôi
Trời bên ấy thường vẫn hiếm những mùa thu rơi
Để em mãi tìm bóng dáng thu xưa nơi đâu?
Nhắn cho nhau, những thương đau, những mặn nồng cuống quít từ lâu...
Sài gòn hỡi vòng tay nuối giữa trời hư không
Để em mãi còn nước mắt khóc người trăm năm
Và tôi mãi còn kiếp sống lênh đênh tha phương
Chốn xa xăm, nhớ thu sang, viết cho nhau hết khúc tình buồn...
Trông vời bên ấy Sài Gòn em tôi, dáng mờ chân mây
Hai mùa mưa nắng đi về quanh năm theo dòng tàn phai
Bao giờ thu mới đem ân tình mội ngày trở lại
Để quên đi một đời bão nổi, quên một đời em lẻ loi...