Ðã xa người rồi, đã tay chia tay,
Ðã tàn rồi, cuộc tình đầy oan trái.
Ðã không còn người gối vai bên vai,
Ðã lìa rồi, đã chia phôi !
Em xa tôi, đi vào buồn vui
Ở cõi xa vời vợi, tình em ngất ngây.
Tôi xa em, tuy chưa nguôi ngoai,
Vậy mà lòng tôi phơi phới, tôi ru đời.
À ơi, tôi ru thế gian này
Chớ nên đêm ngày, miệt mài cơn mê đắm !
Chớ nên la to lên, khi có em trong đời,
Không buồn phiền, khi vắng xa người.
Em xa tôi ra đi, để lạc vào đêm
Bạc bẽo như bạc tiền, lửa nào thiêu xác em !
Tôi xa em, tôi đi thăm một miền mộng mơ
Một đời dù êm ái nhưng âm thầm.
Ðời tôi, khi xa vắng em rồi,
Thấy sao đêm ngày, đời mình tự do quá !
Hãy xin mau quên đi, câu dối gian lỡ làng,
Trong một cuộc tình khi đã phai tàn !