Ai dừng chân nơi đây buông lòng theo câu ca.
Tôi ngồi trong bóng tối nghe đời đi ra xa.
Tôi thèm chút ánh sáng, ánh sáng soi cuộc đời,
Ánh sáng đâu phút vui đâu,
không thèm qua trong đời mù lòa.
Trong ngày tôi đi như như là đi trong đêm.
Trời sinh đời tôi nhưng chưa hề cho, cho tôi tên.
Chưa hề cho thấy gió thấy bướm
thấy hoa màu gì có thấy chi ánh triều dương.
Hay là sương sương mờ chiều tà.
Ôi nào còn gì đâu giữa cuộc đời lạnh lùng
tiếng đàn buồn não nùng.
Ôi chỉ còn mình tôi bán hồn mình lòng mình
cho người bằng bạc tiền.
Nhịp nhàng bàn chân bước có tiếng người đi đến.
Người dừng lại giây phút hãy giúp tôi đời sống.
Đời mù loà tăm tối sống dưới trời tươi sáng.
Đời mơ nhiều quá niềm vui chẳng thấy
không cho tôi nhìn một lần.
Chỉ đành lòng ôm kín bóng tối cùng hoang vắng.
Dù nụ cười khô héo cũng có khi thành tiếng.
Là một lần ai đến đã giúp tình thương mến.
Đàn ơi đàn hỡi đàn lên ngàn tiếng
cho tôi vui cùng cuộc đời.
Nhưng niềm vui mong manh không nằm yên trong tay.
Chuỗi ngày đầy chua cay chất tràn lên đôi vai.
Đi vào trong bóng tối chiếc bóng cô đơn lạnh lùng xót xa thay bước chông gai tôi lần đi trên đời đường dài.
Tiếng đàn càng âm u đưa vào trong thiên thu.
Niềm riêng là câu ca trên bờ đôi môi khô.
Tôi đã gánh hết giữa kiếp sống nhân gian đọa đầy.
Những đớn đau, những xót xa.
Thương giùm tôi ôi đời mù lòa