Một chiều hắt hiu mùa đông thật buồn 
Em em sinh ra đời 
Trời mưa hát theo lời ru nghẹn ngào 
Lọt lọt vào đáy nôi 
Một chiều héo hon mùa đông thật buồn 
Em em sinh ra đời 
Rồi đời toàn những ngày đông 
Cuộc đời toàn những ngày đông 
Trời làm đắng cay trời thương hoặc đày 
Cho cho em tâm hồn 
Trời cho tiếng ca thật êm và buồn 
Khổ khổ rồi biết khổng 
Trời cho tiếng ca thật êm và buồn 
Em em ôm vô đời 
Giọng buồn đời cũng buồn lây 
Giọng buồn đời cũng buồn lây 
Rồi qua tháng năm mình em lặng thầm 
Lang lang thang trong đời 
Và đem tiếng ca thật êm và buồn 
Sưởi sưởi lòng thế gian 
Từng đêm xót xa truyền đi giọng buồn 
Đem đem vui cho người 
Một mình mình gặp mình thôi 
Một mình mình gặp mình thôi 
Rồi khi tiếng ca tàn theo màu đèn 
Tan tan trong đêm mềm 
Về trong bóng đêm đường khuya giật mình 
Chỉ chỉ còn bóng em 
Lần theo ngõ đen nhìn quanh một mình 
Bơ bơ vơ trong đời 
Đời buồn đời vẫn mồ côi 
Đời buồn đời vẫn mồ côi 
Thời gian dã man giọng em còn buồn 
Nhưng nhưng tóc hai màu 
Còn ai thiết tha them nghe giọng buồn 
Của của mình nữa đâu 
Rồi mai mốt sau chẳng ai nguyện cầu 
Khi khi em qua đời 
Màu đời trùng lẫn màu vôi 
Tình người bạc bẽo trời ơi!  
5-1973