Lời Việt: Phạm Duy
Tôi xây lâu đài trên cõi trùng 
Nhẹ nhàng như bông chuyện thành tơ duyên 
Mây như tóc thần cuốn trên màn không 
Tôi cho mây đẹp vô cùng... 
Nhưng nay mây thay màu trên khắp trùng 
Từng làn mây đen về làm mưa rơi 
Bao nhiêu những điều tôi vẫn hằng mơ 
Theo mây tan về tít mù... 
Nay tôi xin nhìn mây tới hai lần 
Nhìn thấp xa gần, nhưng vẫn cho rằng 
Đám mây, đám mây mong lung ảo huyền 
Ôi mây! ôi mây! ôi mây là gì.. mây hỡi... 
Như bao nhiêu chuyện thần tiên đẹp, 
Này là yêu anh, này là yêu em 
Bao nhiêu mối tình đến trong ngày đêm, 
Tôi cho yêu là lâu bền... 
Nhưng nay tôi nghe chuyện như bắt đầu 
Từng người yêu nhau, từng người xa nhay 
Xa trong tiếng cười, hay trong lời than 
Yêu đương, hay là chán chường... 
Nay tôi xin nhìn yêu tới hai chiều 
Dù ít hay nhiều nhưng hết tin vào 
Chữ yêu, chữ yêu lung linh ảo huyền, 
Ôi yêu! Ôi yêu! Ôi yêu là gì... hỡi yêu... 
Lo âu hay là tự tin nhiều 
Hoặc là hoang mang, hoạc là tin yêu 
Bao nhiêu khát vọng, bấy nhiêu chờ mong 
Tôi cho cõi đời dễ dàng... 
Nhưng nay tôi nghe đời sao khác thường 
Bạn bè hôm nay, bạn bè hôm mai 
Bao nhiêu tháng ngày, bấy nhiêu đổi thay 
Trong tay nhưng rồi mất hoài... 
Nay tôi xin nhìn kiếp sống hai bề 
Đời sống đi về nhưng sẽ ước thề 
Sống như, sống như giấc mơ hiện về 
Sinh ra sinh ra sinh ra làm gì... hỡi ơi...