Thời thơ ấu xa rồi, mình ngăn cách lâu rồi
Mà sao những kỷ niệm còn vương vương thương nhớ
Ngày xưa má em hồng, ngày em bước theo chồng
Ngày xưa đã xa rồi cớ sao chưa quên được em!
Nỗi nhớ như cơn mưa giông
Sướt mướt trong đêm mênh mông
Thoáng bước chân ai qua sông
Làm lòng anh dâng sóng
Có vết thương đau năm xưa
Bối rối trong anh chưa vơi
Trái đắng bâng khuâng trên môi
Ngày nào em đi lấy chồng
Vầng trăng hé trên đồi, nhìn em khóc em cười
Mùa thương đã dâng đầy vùng trời xa xưa đó
Còn không tiếng em cười, còn không tóc em dài
Còn đây những kỷ niệm chứa chan không bao giờ quên.