Lời: Thơ: Phạm Ngọc
Em rất xa và trăng rất cao
Loài người đã tìm đến trăng
Ta chưa tìm đến em
Ơi em ! Ơi em !
Cuộc đời còn hoang phế
Mười hai ngàn dặm đường bay
Ta loài chim mỏi cánh
ngây ngất giữa trời
hoài vọng một giấc mơ
em loài hoa
mang tên biển cả
như sóng xô bờ
trăm ngả yêu thương
Khi chiều xuống rơi ngàn cánh tuyết
Chiếc áo choàng có ấm đôi vai
Và những lúc nghe đời mỏi mệt
Em có buồn gọi đến tên ai
Ta bỗng nhớ mùa trăng cổ tích
Ảo ảnh về ru giấc mộng đêm
Quê hương ơi những ngày ly biệt
Chung quanh mình chỉ thấy lặng im
Trăng rất cao và em rất xa
Ngọn đèn vàng hắt hiu cuối phố
Ta âm thầm đợi tháng năm qua
Gửi đến em gửi đến em
Bài thơ dang dở