Nhiều năm tháng đi qua, bao buồn vui trôi xa như tình yêu đầu. Miền thơ ấu hóa mây bay trôi về đâu. Niềm tin cũ chẳng còn với con, kỷ niệm xưa nay mất còn nhiều khi cố quên độ lượng, lòng thôi không mang vết thương.
Cùng đi với nhân gian, thấy cuộc sống thênh thang như một nơi tạm, và tình yêu như những ngôi sao không chạm tới. Tìm trong gió một lần dấu yêu, hoài niệm đã quên rất nhiều. Chuyện xưa có khi bùi ngùi rồi lại tan đi thế thôi.
Nhưng khi mẹ khóc, người đàn ông bỗng thấy mình bé lại, nhiều giấc mơ thanh cao cũng sống lại. Thấy niềm kiêu hãnh làm người lại bừng lên giữa đêm dài u tối. Khi thấy mẹ khóc, giọt nước mắt con rơi vào áo mẹ, lòng nhớ ban mai nao mẹ vẫn trẻ, tay cầm tay con bước vào đời, là hạnh phúc cho con nương nhờ. Vào giây phút ấy con quên tất cả, và nhiều niềm riêng thôi cũng lùi xa. Dù tháng năm qua gắng sống xứng đáng với tình yêu của mẹ.