[nhạc và lời: Trầm Tử Thiêng & Trúc Hồ]
Khi nắng chiều tan ánh đèn lên vuốt ve màn đêm
Trong bóng hoàng hôn có lời tháng ngày đã hết
Em với niềm riêng với từng đêm thiết tha gì hơn
Khi mối tình xưa đã vội thăng trong lệ hờn.
Ðôi khi giữa lặng im em vẫn nằm nhớ chút thương đêm
Nhưng em vẫn biết tình anh là mây bạc gió trong trời xanh
Em sống về đêm với lời xa xót đau từng đêm
Nên lúc chiều buồn cõi lòng em thêm lạnh lùng.