(nhạc: Vũ Thư Nguyên - thơ: Cát Biển)
Từ giấc bướm cánh rừng hoang chợt thức
Từ giọt em anh hít thở quỳnh lan
Từ đêm dại sương bình minh gọi thức
Từ tơ ai mật nhớ quyện không gian
Là hơi thở len đi tìm giọt máu
Là tâm linh dạo mấy cõi thiên can
Là đôi cánh quý trân từng đỉnh núi
Là tinh nguyên chiếu vọng chốn thiên đàng
Em trút suối mưa nguồn anh khao khát
Em hồng hoa nồng bước lối anh qua
Em dại cỏ chơi đùa anh gió mát
Em ngọc ngà xâu chuỗi kéo tình ta
Trong cây lá nghe mùa đông chợt thức
Từ ven đồi nắng hạ chiếu hoa đăng
Anh vượt tuyết qua trầm kha lưu vực
Tạ ơn ai lay thức giấc nhọc nhằn