(Vũ Thư Nguyên - thơ: Huỳnh Ngọc Thanh Tâm)
Mười năm, tôi trở lại
Nha Trang phượng rợp trời
Một chút hồn ngây dại
Lạc bên thềm hoa rơi
Còn đây màu phượng đỏ
Rưng rưng vạn nỗi niềm
Và con đường tuổi nhỏ
Nhạt nhoà dấu chân em
Mười năm
Mười năm nào có hẹn
Mà ngỡ
Mà ngỡ em quên lời
Nửa đêm nghe lòng biển
Thao thức vì tim tôi!
Chiều nay
Chiều nay, em vào nhớ
Buồn tôi
buồn tôi, lén vào thơ
Từ em rời sách vở
Lạnh bao mùa ước mơ?
Chiều, cà phê đen nhánh
Từng giọt rơi đậm đà
Bao giọt tình vướng lạnh
Chờ nỗi lòng tôi qua!
Mười năm dài đã đủ
Gọi cố nhân bao lần
Sao phượng còn thắp lửa
Để ngày về bâng khuâng !?