(nhạc: Vũ Thư Nguyên - thơ: Phạm Ngọc)
Khi trời đất chuyển mình vội vã
nắng xuân xanh chim ríu rít trên cành
em biển rộng muôn trùng còn xa lạ
ta nửa đời ươm mộng hạt long lanh
Ta vẫn đợi dù em không về nữa
núi sông nào giữ được khoảng đời nhau
có gần gủi cũng vô cùng cách trở
em xa xôi trang ký ức phai màu
Rồi một ngày vũ trụ sẽ ngừng quay
như mùa xuân có bao giờ trở lại
nụ hoa em cũng tàn trên tay hái
chẳng còn chi giữa cõi thế gian này
Ta vẫn chờ bất hạnh một niềm tin
và trái tim yêu người còn tha thiết
khi mùa xuân đã về ai chẳng biết
mà trong ta lá đỏ rụng bên thềm