(nhạc: Vũ Thư Nguyên - thơ: Vương Ngọc Long)
Tình tan trong bọt nắng
Trôi vào đôi mắt trong
Êm êm giấc ngủ hồng
Bước chân em vào hạ
Hàng cây nghiêng bóng lả
Em ngồi vuốt cỏ xanh
Mây trắng vờn bay quanh
Lung linh chùm hoa nắng
Tôi ngồi bên đồi thơ
Ký ức vàng như mơ
Em có nghe gió thở
Bên đồi thông rực rỡ
Một ngày chưa chia xa
Hương tóc tình bao la
Mắt em màu ngọc biếc
Mênh mông chiều thiết tha
Tháng năm, tình tôi như cơn mê
Nhịp đàn trên chồi non đê mê
Ru em giấc ngủ hiền
Mưa rơi nhẹ ngoài hiên
Núi sông, biển cát vàng khát khao
Mịn màng, dấu chân tình chứa chan
Em có nhớ con đường
Hương tóc còn vấn vương
Khi tình chưa bay xa...
Em đã quên mùa hạ
Theo đò qua bến lạ
Bước chân người lãng quên
Những hàng cây lặng yên
Bên dòng sông ngái ngủ
Dưới mặt trời huyết dụ
Giữa cỏ lá phiêu bồng
Trên sân trường hư không
Tình chỉ là ảo vọng
Tình chỉ còn chiếc bóng
Cuối con đường thênh thang
Giữa cõi lòng mênh mang
Mưa rơi từng giọt vỡ
Trên môi người bỡ ngỡ
Cung điệu buồn đôi mi