(nhạc: Vũ Hữu Toàn - thơ: Phạm Ngọc)
Biển đã xa - nắng không còn nhớ
Cát cũng buồn, sóng chẳng đổ xô
Tảng đá nằm im nghe tiếng gió
Con thuyền xưa bỏ bến xa bờ
Em đã xa - phố không còn nắng
Chỉ mưa về réo gọi đời nhau
Bốn bức tường, không gian quạnh vắng
Ôm nỗi sầu ủ kín hồn đau
Ngày đã xa - đêm không còn mộng
Tiếng thở dài vang vọng giấc khuya
Loài thạch sùng nằm im bất động
Con nhện buồn giăng lưới bên kia
Trăng đã xa - sao không còn đợi
Tắt lịm dần theo tháng năm qua
Đời lưu lạc vòng quanh bóng tối
Biết về đâu giữa cõi thiên hà