Đời tôi sao mãi là biển vắng trong hoàng hôn
Hàng cây khô đừng yên ấu sầu chờ mưa đến
Khi trời chưa nắng gió lạnh về đầu non
Khách ơi dừng bước thăm vài hôm
Người đi vết chân vết chân còn
Ai biết chăng biển đau
Từ khi không có nhau, trăng tàn quên đưa lối
Như một cơn xoáy cuống cuồn rồi tàn mau
Vấn vương chi biển sầu
Có thương người cũng đã qua cầu
Còn chăng nước mắt khăn sầu tiễn đưa
Sao hôm vài cánh lưa thưa
Xin cho nhắn gửi niềm riêng với người người ơi
Từ đây gót son vàng, đã vắng xa biển khơi
Tình theo con sóng trôi, xa dần rồi quên lối
Thương đời trăm mỗi sớm hợp rồi chiều tan
Khóc cho duyên mình bẽ bàng