Anh đi về đâu mà bụi đường vương trên mái tóc
Anh đi về đâu mà chiều vàng lắng xuống mi anh
Anh đi về đâu khi ánh trăng xuyên cành,
Mà còn đi đi mãi, còn đi đi mãi.
Anh đi về đâu mà bạc mầu xanh trên nếp áo
Anh đi về đâu mà nụ cười héo hắt trên môi
Anh đi về đâu xin ghé chân đêm dài,
Đường còn xa xa lắm, mà anh cứ đi.
Hỡi anh về đâu !
Ghé thôn nghèo chiều nay,
có bát nước đơn sơ,
thay rượu hồng làn môi.
Với ánh mắt em thơ,
sẽ vơi đi niềm nhớ những phút say sưa.
Anh đi về đâu mà miệt mài quên trăng gió mát.
Xin anh dừng đây để sưởi lòng mái ấm đêm nay.
Biên khu còn xa mà bóng đêm chưa nhòa,
Rồi ngày mai quan tái, đường trai sá chi.