Lời Việt : Phạm Duy
Hỡi ôi học trò !
Ðời này còn đâu nữ sinh cắn móng tay ầm ừ ?
Thế nhưng tôi ngờ
Nhà trường thật chưa hết những cô em ngây thơ !
Từng hỏi sao nói lên ơn sâu đã dắt ta qua cầu ?
Ai đưa chúng em đi mau ?
Vâng ! Tuy khó nói cũng xin hò reo... (a à a)
Người cần tin yêu mang ơn người
Sẽ viết lên khung trời bao la (a) ngời
Từng hàng chữ mến yêu bay gần, bay xa (a) vời
Quyến luyến dâng người, quyến luyến ơi !
Ðã qua một thời !
Một thời ngẩn ngơ gấp sách im hơi, ta mơ mòng.
Ðã xa mái trường
Và còn lìa xa biết bao nhiêu mến thương.
Lìa người đưa ta đi xa đi sâu
Dắt ta qua cầu, ta biết thêm bao nhiêu
Vâng, vâng ta biết nói chi cho thật yêu ? (à ơ)
Người mà ưng ông trăng trên trời
Cũng xin giơ tay vời đem dâng (ư) người
Chỉ có mến thương dâng người cho ta (a) đời
Quyến luyến dâng người, quyến luyến ơi !