(nhạc & lời: Quốc An - Nguyễn Nhất Huy)
Mỗi khi chiều về, em ngồi hát bên dòng sông 
Dòng sông nơi xa xôi, nơi đất khách quê người 
Từng chiều em hát cho vơi đi nỗi buồn 
Nỗi buồn của em, người lữ khách tha phương 
Thời gian dần trôi, em lớn lên cùng dòng sông 
Ánh mắt bờ môi rạng ngời ấm áp mùa đông 
Dòng sông ngày ấy cũng chạnh lòng thương xót 
Khi ánh mắt của em vương vấn giọt lệ buồn 
Tình yêu đến em không mong đợi gì 
Tình yêu đi em không hề hối tiếc 
Dòng sông xưa xót xa nỗi lòng của em 
Và tiếng hát đã làm vơi đi nỗi nhớ 
Em đã hát để xoa dịu nỗi đau trong từng đêm vắng 
Tình yêu đến em không mong đợi gì 
Tình yêu đi em không hề hối tiếc 
Ngày xa xưa em hát với dòng sông 
Và giờ đây em hát giữa dòng đời 
Dù dòng đời không êm ái như dòng sông