(nhạc: Văn Phụng - thơ: Nguyễn Bính)
Cầm tay, anh khẽ nói:
Khóc lóc mà làm chi?
Trông nhau một lần cuối
Em về đi, anh đi.
Em về đi anh đi
Rồi một, hai, ba năm
Danh thành anh trở lại
Với em, anh chăn tằm
Với em, anh dệt vải
Ta sẽ là vợ chồng
Sẽ yêu nhau mãi mãi
Sẽ xe sợi chỉ hồng
Sẽ hát câu ân ái
Anh và em sẽ sống
Trong một mái nhà tranh
Lấy trúc thưa làm cổng
Lấy tơ liễu làm mành
Nghe lời anh em hỡi
Khóc lóc mà làm chi
Trông nhau một lần cuối
Em về đi, anh đi.