Ngoài kia mây bay một cõi Vu Sơn buồn 
Trăng thanh ngày ấy còn treo trên đỉnh núi 
Vần thơ hôm xưa nhuộm bóng trăng sơ huyền 
Ðông Pha ngày đó làm thơ trong chiều gió 
Ðứng bên dốc đời, em mơ mình như Ðông Pha ... 
Ðời biết câu trung thành. 
Còn em đây ngàn bão tố vây quanh 
Ðường vắng em đi, tiếc quá, không mang được anh! 
Ðường em đi có bóng Vu Sơn buồn. 
Ngoài kia mưa bay một cõi Vu Sơn buồn 
Thi nhân ngồi khóc hàng cây ngô đồng úa 
Ngồi bên thi nhân một bóng Triệu Vân buồn 
Ðông Pha ngày đó làm thơ trong chiều gió 
Ðứng bên dốc đời, em mơ mình như Triệu Vân... 
Ðời biết câu chung tình. 
Còn em đây ngàn tội lỗi vương mang. 
Ðừng trách chi em kiếp sống không ngày mai 
Ðừng thương em bao luân lý đã không còn! 
Ngoài kia mưa bay một cõi Vu Sơn buồn 
Thu qua rồi đấy và mây ôm đỉnh núị 
Người thơ thôi khóc, lặng lẽ kiếp lưu đàỵ 
Thơ nay còn đấy, người xưa đâu còn nữa. 
Gió nương bóng chiều, em mơ màng theo cung thơ 
Trạnh nhớ đêm ân tình. 
Ngàn giao hoan còn vọng mấy vần thơ 
Bài hát cho anh, hãy giữ cho ngày mai! 
Ðường em đi hun hút không ai chờ.