(nhạc: Phan Ni Tấn - thơ: Luân Hoán)
Một cái thùng con con
một đoạn tre nho nhỏ
Chị khiêng chìu nặng hơn
lâu lâu hơi cau có
Em đi trước run run
Đòn nghiêng vì vai thấp
Dốc đá vấp luôn luôn
Thùng va vào sau gót
Một đôi lần em khóc
Ngồi chùi vết máu tươi
rắc lên chút đất bột
Thế mà vui rất vui
Một cái thùng con con
một đoạn tre nho nhỏ
Chị khiêng chìu nặng hơn
lâu lâu hơi cau có
em đi trước run run
đòn nghiêng vì vai thấp
dốc đá vấp luôn luôn
thùng va vào sau gót
Chị múc em đứng hát
Chiều vàng nắng xuống mau
Giếng trong xanh nước ngọt
Uốn lưng một mảnh gầu
Ngày qua, ngày qua vội
Mới đó thế mà già
Chị chồng con lận đận
Em bỏ xứ bỏ nhà
Ở đây trời đẹp lắm
sao chẳng hề thấy vui
chẳng phải vì em khổ
chợt nhớ nhà đấy thôi
Ước chi được nhỏ lại
như những ngày trẻ thơ
Cùng chị đi khiêng nước
bắt nòng nọc vọc chơi
Giếng trong xanh nước mát
Uốn lưng một mảnh gầu
Chi múc em đứng hát,
Chiều nắng vàng tàu cau ...