Êm đềm ánh trăng loang vườn biếc huy hoàng qua lầu nàng 
Ðàn rung lên ngàn tiếng gió đêm dần quyến ôi đàn lưu luyến 
Xưa nàng đứng bên song lầu cao chưa đóng thắm muôn duyên 
Tôi mơ nắn cung đàn hòa theo bao lời gió ngân ngàn tiếng vang 
Chiều nay ánh trăng êm, lầu hoa thắm mơ huyền 
Nàng tha thướt như Giáng Tiên bên hồ dưới trăng ngàn hoa trắng 
Mình tôi đứng bên thềm nhìn lâu thắm êm đềm 
Và say đắm rung mấy cung đàn nàng biết chăng ? Kìa ánh trăng ! 
Ðàn du dương quá ru hồn quá 
Ðàn vang theo khắp trong thinh không xa 
Ðàn bay theo gió theo rừng lá, trời chiều màu ngà 
Ðàn yêu đương quá êm đềm quá 
Ðàn đang lan thánh thót trong sương sa 
Ðàn như ganh với muôn lời lá, và với ngàn lời hoa 
Chiều nay ánh trăng êm lầu hoa thắm mơ huyền 
Nhưng đâu bóng trên gác cao, nàng còn đứng đâu ? 
Mình tôi còn đứng đâu ?