nhạc: Lã Văn Cường - lời: Minh Nguyệt
Ôi có đôi khi thèm như gió đi hoang 
Sống kiếp lang thang, dạo chơi khắp núi rừng 
Rũ lá rơi vàng, về thăm biển mênh mông 
Vượt ngọn sóng dâng tràn 
Ta là gió trên ngàn 
Ôi phải chi ta là con suối sông kia 
Sống kiếp giang hồ, dạo chơi hết bến bờ 
Để có tiếng chim và em mãi ngây thơ 
Ta đâu biết mong chờ 
Ta thôi hết vật vờ 
Ôi có đôi khi thèm như lúc tuổi thơ 
Sáng sáng tung tăng, đùa vui hát vang lừng 
Chẳng biết suy tư đời kia vấn vương gì 
Rồi chiều tới mơ màng 
Đợi chờ sáng tưng bừng 
Ôi có đôi khi nằm nghe những cơn mưa 
Muốn sống cô đơn cùng chăn ấm trong phòng 
Chỉ thấy mái hiên và ta đứng co ro 
Buồn nhả khói lên trời 
Lòng nhịp rối tơi bời 
Ôi có đôi khi thèm như những con chim 
Cứ hót líu lo rồi tung cánh lên trời 
Đến đến đảo hoang, tìm nơi vắng bóng người 
Rồi cười nói một mình 
Và lặng khóc một mình