(nhạc: Phạm Đình Chương - thơ: Thái Tú Hạp)
Sáng ta thức dậy thấy nháy hoài con mắt trái
Chắc có niềm vui vừa đậu trên mi
Có phải tin em vừa nhắc đến ta
Ðến bao tháng ngày chia ly buồn vời vợi
Hay tiếng con vừa réo gọi
Như tiếng chim vừa hót dễ thương
Nghe trong vườn xuân buổi sớm
Như nơi tiềm thức hoang vu
Hay hồn biển thu gợn sóng
Nòi giang hồ bỗng chạnh nhớ thương quê
Có phải không em đời mưa sa ngọn núi cây già
Và trên những bờ đá rêu phong
Cổ xưa nào tuổi không biết
Có ngờ đâu em từng sợi tóc bạc trắng mây trời
Từng nước mắt hòa nắm cơm khoai
Lặng thầm trong đắng cay tủi hờn
Từ trong cõi ưu tư sầu muộn, thân xác ta rã rời
Qua từng sát na mầu nhiệm, kiếp người hư vô
Trên những chồi non vừa nẩy lộc
Ta thấy đẹp như môi em
Như má hồng con trong nắng mới
Sao gần như tim và hun hút thẳm
Hạnh phúc nào mà chẳng xót xa
Tự do nào mà không khơi máu thắm
Không uất nghẹn hờn căm
Không nuôi thù, nuôi thù chất ngất
Trên những chồi non vừa nẩy lộc
Ôi sao đẹp như môi em
Trên bao chồi non vừa nẩy lộc
Ôi sao đẹp như môi em .