Trên đường về Tân Uyên, nghe lòng dâng xao xuyến thương mắt ai u huyền.
Tôi đi giữa sương mù, rừng xanh lá cao su vào một sáng mùa thu,
lữ khách tha phương ngỡ tình xưa vấn vương,
cô lái đò dễ thương ngày nào trên bến sông buồn.
Bến đò nghèo Tân Uyên, mỗi ngày dăm bảy chuyến,
quên tháng năm ưu phiền, thân quê gái đưa đò, đời chưa biết âu lo,
đời quen nắng dầm mưa, ai biết ai hay có lần qua chốn này,
lữ khác chợt ngất ngây, phải lòng cô gái đưa đò.
Hôm nay cũng như bao ngày lữ khách buồn ai hay,
sóng với đò nơi đây, cô lái đò ra đi mà chẳng nói câu gì.
Rừng chiều im vắng quạnh hiu nghe cõi lòng cô liêu
sao không thấy người yêu mà chỉ thấy tiêu điều.
Giã từ chào Tân Uyên, đâu tình xưa lưu luyến đau xót thân vô duyên.
Chỉ thương nhớ cây rừng, người thương nhớ quê hương,
dù sao cũng là thương, mai mốt tôi về ghé Bình Dương thăm cố nhân,
cô lái đò Tân Uyên về đâu cho trái tim sầu.