Cô đơn trong đêm làn khói thuốc trắng bay nhớ bước chân phiêu du cuộc đời ta hôm nào, 
Khi xưa bên ta thì chẳng hề thiếu chi 
nhiều bạn đến gần ta trong cuộc sống. 
Nhưng ta đâu hay đâu ngờ khi trắng tay 
người đành lầm lỡ như chẳng hề quen biết. 
Đêm đêm cô đơn giọt nước mắt khẽ rơi 
xót thương cho tình ta bóng em xa vời. 
khi em bên ta dịu mật ngọt tiếng yêu 
vòng tay ngắm hoàng hôn từng chiều xuống, 
nay em ra đi để lại bao nhớ thương 
chợt nhận ra chẳng còn chi hết thì đã mất người. 
Lòng đau đớn với bao ngậm ngùi 
khi nhân gian đổi thay 
Người chỉ đến khi trong tay ta luôn công danh phồn hoa, nước mắt rơi bao đêm,vẫn mãi tuôn trào 
vì giàu sang khi xưa nay còn đâu nữa. 
Người đã bỏ ta đi thật rồi trong đêm thâu vắng tênh 
giờ mới biết em mê xa hoa chứ có yêu gì ta, 
biết trách ai giờ đây cũng lỗi tại mình dòng đời trôi về đâu khi chuyện tình đã hết, 
thì ra chỉ là người yêu