Em đến thật êm đềm.
Như giấc mơ trong mùa Hạ,
mây trời lang thang ngoài khung trời vắng.
Trên gót chân vương nhẹ nhàng.
Em đến trong cơn dịu dàng.
Lúc em đi từng giọt ngân vang trên vùng câm lặng.
Một lần em có nói
Về xứ thâm trầm xa cuộc đời này.
Một lần em có nói
Về xứ thâm trầm xa cuộc đời này.
Sẽ không còn ngàn kiếp truân chuyên
và hết nhân duyên,
tôi trở về kết đọng linh hồn
làm mặt đá xây hồ lãng quên.
Một lần em có nói
Về xứ thâm trầm xa cuộc đời này,
về xứ thâm trầm xa cuộc đời này.
Dù mùa đông chuyển mình
và mưa gió đi về buồn rũ bên song.
Thôi, ngủ đi em, ngủ đi em,
cho tuổi này hết ưu phiền.
Tôi trở về xứ thâm trầm,
một mình sống âm thầm
hoài đợi chuyến xe nào.
Một lần đã qua đời chúng ta để lại dấu chân,
người đã quên, còn thắp lên,
ngời sáng tình xưa.