Xưa mây vẫn hay thường lang thang,
Ngao du khắp nơi chẳng mỏi mệt,
Đến lúc có cơn gió thật lạ,
Thổi mây chạy về bên đồi kia.
Nơi mây đến đây nên thơ,
Chung quanh núi cao gần bên mây.
Núi cứ đứng yên đến hiền hoà,
Làm cho mây ngập ngừng không rời xa.
Từ ngày mây ghé qua trời bỗng xanh thêm lời ca,
Mây làm núi ấm bao ngày qua thiết tha.
Lời cỏ cây nói rằng, mây núi bên nhau thật yêu,
Như tơ trời se duyên kiếp nào, cùng nhau.
Bao năm tiếng yêu chẳng đổi thay,
Nhưng nay sắc mây đã đổi màu,
Có lúc mây muốn một mình,
Thả trôi đùa vui bên làn gió.
Ai hay núi kia buồn xanh xao,
Trông theo dáng mây lòng ngậm ngùi,
Núi có biết đâu đến lúc một ngày,
Là mây muốn trôi tự do đi xa.
Vì ngày xưa núi hiền nên níu chân mây lại đây,
Nay mây muốn phiêu du cùng cơn gió kia.
Ừ thì mây cũng buồn nhưng núi kia đau buồn hơn,
Mây đi rồi cỏ cây chẳng còn hồn nhiên.
Giờ mây đang phương nào, để bao nỗi buồn cho núi,
Mây có hay tình yêu núi không phai tàn.
Nhưng núi luôn mong chờ ngày kia sẽ có một cơn gió,
Mang áng mây trở về lại bên đời núi.
Bao năm tiếng yêu chẳng đổi thay,
Nhưng nay sắc mây đã đổi màu,
Có lúc mây muốn một mình,
Thả trôi đùa vui bên làn gió.
Ai hay núi kia buồn xanh xao,
Trông theo dáng mây lòng ngậm ngùi,
Núi có biết đâu đến lúc một ngày,
Là mây muốn trôi tự do đi xa.
Vì ngày xưa núi hiền nên níu chân mây lại đây,
Nay mây muốn phiêu du cùng cơn gió kia.
Ừ thì mây cũng buồn nhưng núi kia đau buồn hơn,
Mây đi rồi cỏ cây chẳng còn hồn nhiên.
Chuyện tình mây núi buồn.