Nhớ em từng ngày dài, con tim vẫn trao em mãi, đắm say nhiều lần, môi hôn vừa trao em dối gian. Em yêu cớ sao lại ra đi, lá rơi ngoài hiên đã khô rồi, trách nhau vì ai nỡ vô tâm, nhớ mong ngày tháng vẫn còn đầy. Vì ai, vì ai, người ra đi không một lời nói. Vì ai, vì ai, trách sao em quá vô tình
Trong con mưa tôi vẫn cơ đơn gọi thầm kêu tên em, bóng dáng thần tiên ngày xưa của em giờ đây thì đã không còn. Tôi phải làm sao để luôn giữ mãi tên emtrong trái tim tôi, để rồi từ đây tôi phải cô đơn chịu đựng một trống vắng buồn. Sao! Sao! Sao! Sao! Sao! Em lại ra đi, trách nhau để làm gì, tiếc nuối để làm chi và rồi em đã ra đi, tôi đã níu kéo được gì. Em không chua xót, em không cay đắng, em không đau nhói, em đã ra đi, em đã ra đi, em đã ra đi thật rồi (yeah) em đã ra đi thật rồi!
Một mình tôi lại cô đơn trên con phố hôm nào, tôi và em đã từng cùng nhau sánh vai chung bước trên con phố này. Trong không gian bao la tôi tìm về những kí ức cũ của tuổi học trò, kí ức của thời học sinh
Tôi học lớp 10A5, còn em thì 10A6, hai đứa tôi thì lúc nào cũng như quấn quít bên nhau, như hau con chim non vừa mới xây dựng được tổ ấm. Tôi yêu em nhiều lắm, em có biết hay chăng, để rồi đây trống vắng, nghĩ lại mới như là mình đang nằm mộng, nhưng đây không phải là một giấc mộng, mà là một sự thật phũ phàng, một sự thật phũ phàng, một sự thật phũ phàng.
Nhớ em từng ngày dài, con tim vẫn trao em mãi, đắm say nhiều lần, môi hôn vừa trao em dối gian
Cuộc tình đầu là tình cuối, anh đã nuôi một giấc mơ, một giấc mơ trọn vẹn là hai ta có nhau. Nhưng đây không phải là vậy đâu, cuộc tình đầu là tình chết. Anh xóa hết những giấc mơ không trọn vẹn là hai ta chia xa. Dù có ra, dù có hát, dù có rap cũng như không. Dù có níu, dù có kéo, dù có giữ cũng như không. Chỉ là bọt bèo trôi sông, chỉ là hạt cát trên sa mạc mênh mông.
Anh thương em, anh mong em, là yêu em quá! Anh không tin sau bao năm là em yêu sẽ không quay về. Bao nhiêu năm, trôi qua mau mà sao em yêu lại chưa đến. Em sang trọng, em quay lưng, em ra đi em ra đi thật rồi
Em yêu cớ sao lại ra đi, lá rơi ngoài hiên đã khô rồi, trách nhau vì ai nỡ vô tâm, nhớ mong ngày tháng vân còn đầy.
Một năm trôi qua mau với bao nhiêu là mong nhớ, hai năm đã qua rồi mà cuộc đời tôi vẫn cô đơn, ba năm cũng đã đến tôi không chấp nhận với số phận, bốn năm qua đi rồi cuộc tình chỉ là con số không. Một con số không mà thôi em nhé. Tôi chẳng buồn, tôi chẳng khóc, tôi chằng mong nhớ, tôi đã viết, viết tên em lên một tờ giấy trắng và đối đi những kỉ niệm chỉ còn lại là một đám bụi tàn. Tôi sẽ thề, tôi sẽ hứa, tôi sẽ cố quên em, tôi đã nói và sẽ làm với hiện tại tôi trông thấy, một cuộc sống đầy hoa, một cuộc sống vang lời ca và một cuộc sống với nhiều tình thương thiết tha. Lòng ta như mùa xuân, như mùa xuân vang tiếng hát, cuộc tình ta như hạt cát trên sa mạc mênh mông. Một tình thương bát ngát, một tình thương vô bờ.
Nhớ em từng ngày dài, con tim vẫn trao em mãi, đắm say nhiều lần, môi hôn vừa trao em dối gian, em yêu cớ sao lại ra đi, lá rơi ngoài hiên đã khô rồi, trách nhau vì ai nỡ vô tâm, nhớ mong ngày tháng vẫn còn đầy. Vì ai, vì ai, người ra đi không một lời nói. Vì ai, vì ai, trách sao em quá vô tình.